CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Nghề Làm Phi


phan_9
Có điều, Hoàng thượng nhớ sinh nhật Chiêu tần? Xem ra là Chiêu tần cố tình nhắc với ngài ấy rồi, tâm kế thế này quả là hơi cạn, giờ Hoàng thượng có thể nhớ tới, vậy sang năm, năm sau nữa thì sao?

Chỉ là chút vinh quang hiện tại đổi lấy cô đơn ngày sau mà thôi.

Hoàng thượng có thể là loại người chủ động hỏi đến sinh nhật một phi tần là ngày nào hay sao?

***

Hôm nay tất cả các phi tần đều bị Hoàng hậu mời ra ngự hoa viên, lấy danh nghĩa đi ngắm hoa hóng mát. Trang Lạc Yên nhìn quanh, chỉ thấy bốn phía cổ thụ tươi tốt cùng với mấy bồn băng thật lớn đặt xung quanh, bèn cúi người thỉnh an Hoàng hậu rồi ngồi xuống chỗ của mình.

Ngày mai là sinh nhật Thục quý phi, hôm nay Hoàng hậu lại mời phi tần ra ngắm hoa là có ý gì? Dựa vào lưng ghế, Thính Trúc và Vân Tịch đứng phía sau phe phẩy quạt cho Trang Lạc Yên, lúc này nàng thực sự thấy ở đây cũng khá mát mẻ.

“Thục quý phi tới, Tô tu nghi tới.”

Trang Lạc Yên nghiêng đầu nhìn lại, thấy Thục quý phi và Tô tu nghi cùng nhau tiến lại gần, khi có mặt Thục quý phi, trông Tô tu nghi luôn luôn có vẻ gò bó, ảm đạm hơn hẳn khi đứng một mình.

Mọi người lại hành lễ với nhau xong, đợi thêm một lát, người đã tới đông đủ, Trang Lạc Yên kiên nhẫn nhìn các thái giám bưng từng chậu hoa lên, chờ các phi tần thưởng thức một lát rồi lại hì hục bưng xuống. Mỗi chậu hoa một kiểu dáng khác nhau nhưng có một điểm chung là đều mang những cái tên có ý may mắn.

“Bồn mẫu đơn màu lục này đúng là hiếm có, bây giờ vẫn còn nở rực rỡ như vậy, Nhu phi thấy thế nào?” Hoàng hậu nhìn bồn mẫu đơn xanh vừa được dâng lên, cười cười, mở miệng hỏi.

Nhu phi đứng dậy cúi người: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, đương nhiên là rất đặc biệt ạ.”

Hoàng hậu cười cười, không nói thêm, vung tay ra hiệu dâng bồn hoa khác lên, đây là một bồn hoa hẳn nên nở vào mùa thu – hoa cúc.

Trang Lạc Yên kín đáo liếc nhìn Nhu phi, thấy nàng ta rịn mồ hôi đầy trán, cười cười cúi đầu, nâng một tách trà, hôm nay trời nóng ghê.

Thưởng hoa xong, Trang Lạc Yên cũng đã rót trà đầy bụng mình, Hoàng hậu chợt đặt tách xuống lên tiếng nhắc đến một chuyện không liên quan đến hoa.

“Ngày mai là sinh nhật Thục quý phi, tuy rằng người trong hậu cung không nên phô trương xa xỉ nhưng Thục quý phi đã hầu hạ Hoàng thượng một thời gian dài, Hoàng thượng và bổn cung đều thương yêu, muốn ngày mai tổ chức chúc mừng Thục quý phi. Mấy người chúng ta đây đều là tỉ muội tốt của nhau, ngày mai tất cả đều tới vui vẻ một phen.” Hoàng hậu nói xong, thấy các phi tần đều đứng dậy thưa vâng, lại nói thêm, “Hôm nay hoa cũng đã thưởng thức xong, tất cả giải tán đi.”

Trang Lạc Yên nghe đến câu này, lại đứng lên hành lễ lần thứ hai, sau đó cùng các phi tần khác nhìn Hoàng hậu rời đi.

Hoàng hậu vừa đi khỏi, mấy phi tần cùng phe với Thục quý phi liền bước tới chúc mừng, Trang Lạc Yên nhìn vẻ mặt những phi tần khác, không thấy bất kì người nào tỏ vẻ khác lạ.

“Thục quý phi nương nương được Hoàng thượng thương yêu, sinh nhật đương nhiên nên tổ chức thật long trọng rồi.” Hiền phi cười nói với Thục quý phi, “Ngày mai nàng phải uống thêm vài chén với ta đấy.”

“Hiền phi tỉ tỉ nói thế khiến muội xấu hổ quá,” Thục quý phi bước lên nắm tay Hiền phi, “Xưa nay tỉ tỉ rất tốt với muội, nói gì một chén, bảy tám chén muội cũng uống.”

Thục quý phi vừa nói đến đây, mấy phi tần phân vị cao cũng liền bước lại trêu ghẹo, nhìn màn kịch này, Trang Lạc Yên cảm khái, quả là một bức tranh “tình tỉ muội thân thiết”.

Không có hứng thú ở lại đây diễn kịch cho người khác xem, Trang Lạc Yên hành lễ với mấy phi tần có phân vị cao hơn rồi định ra về, nào ngờ Thục quý phi lại gọi nàng.

“Nghe nói sinh nhật Chiêu tần muội muội cũng trong mấy ngày tới?” Thục quý phi cười dịu dàng, “Đến sinh nhật nàng, chúng ta cũng muốn uống với nàng vài chén.”

Trang Lạc Yên khom người thưa: “Rượu mừng của các vị nương nương, tần thiếp có say cũng sẽ uống hết ạ.” Nàng Thục quý phi này giỏi thật, nhắc đến sinh nhật mình trước mặt mọi người, đến lúc đó ếu Hoàng đế hay Hoàng hậu có ban thưởng mình thì nàng ta cũng được tiếng chu đáo, mà nếu hai vị kia không đả động gì đến, nàng ta sẽ vui vẻ nhìn mình bị người khác chê cười.

Thục quý phi đạt được mục đích, không nói thêm nữa, để Trang Lạc Yên ra về. Trang Lạc Yên bình thản rời khỏi chỗ đó, đi được một đoạn, quay đầu nhìn mấy nữ tử còn đứng nói chuyện, tất cả đều là những người có phân vị cao trong cung.

“Bẩm chủ tử, phía trước hình như là Yên quý tần và Mã tiệp dư.” Mới đi được một lát, Thính Trúc chợt thấy phía sau một bụi cây có vài người đang đứng, đó là Yên quý tần và Mã tiệp dư.

Trang Lạc Yên nghe vậy, ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt hai người kia không giống chị em thân thiết đang đang ôm chuyện lắm, nàng định quay đi lại nghe được một tiếng “bốp”, nhìn lại, thấy đại cung nữ bên cạnh Yên quý tần vừa thu tay về còn mặt Mã tiệp dư đã sưng đỏ lên rồi.

Hơi nhíu mày, Trang Lạc Yên không biết Yên quý tần và Mã tiệp dư có mâu thuân gì nhưng cử chỉ này của Yên quý tần hơi quá đáng rồi.

Trang Lạc Yên định tìm đường tránh xa màn kịch này lại thấy có một đoàn người đang đi về phía mình, lập tức nàng thay đổi sắc mặt, sửa sang lại đồ trang sức trên người, tiến lên vài bước “Thiếp bái kiến Hoàng thượng. “

Yên quý tần vừa thấy ngự giá thì lập tức biến sắc, không quan tâm đến Mã tiệp dư nữa, kéo tà váy quỳ xuống bên cạnh Trang Lạc Yên: “Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng.”

Mã tiệp dư cũng quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, ánh mắt lướt qua Yên quý tần, lộ vẻ đắc ý: “Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng.”

Phong Cẩn vươn tay nâng Yên quý tần và Trang Lạc Yên: “Các ái phi đứng dậy cả đi.” Nói xong, đường nhìn thoáng lướt qua gò má sưng đỏ của Mã tiệp dư, khẽ nheo mắt lại, câu tiếp theo lại đề cập tới chuyện không liên quan, “Thời tiết nóng bức, sao các ái phi lại ụ hội ở đây?”

“Bẩm Hoàng thượng hôm nay Hoàng hậu nương nương mời chúng tần thiếp tới đây ngắm hoa, lúc này đang định quay về.” Yên quý tần dịu dàng đáp, “Không ngờ được gặp Hoàng thượng ở đây.”

“Hoàng hậu đúng là có tâm.” Phong Cẩn buông tay Yên quý tần, lại vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay Trang Lạc Yên, “Vậy các nàng cũng nên về sớm mà nghỉ ngơi đi.”

“Hoàng thượng…”

“Mã tiệp dư có ý kiến gì đối với lời của trẫm à?” Phong Cẩn thờ ơ quét mắt sang Mã tiệp dư một cái, dường như không thấy vệt bàn tay đỏ ửng trên má nàng ta vậy.

“Thiếp… xin cáo lui.” Thoáng chốc, sắc mặt Mã tiệp dư xám tựa tro tàn, như thể đã đánh mất toàn bộ sức sống.

Trang Lạc Yên cúi đầu nhìn bàn tay bị Phong Cẩn nắm chặt, một cảm giác lạnh buốt chợt chảy vào xương, mới trước đây Mã tiệp dư cũng từng được vị Hoàng đế này chú ý, hôm nay cũng phải rơi vào kết cục thế này, có thể thấy được sự lạnh lùng vô tình của hắn đến đâu. Người đời thường nói “kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa”, thật đúng là đã oan uổng những người đó, loại sinh vật được gọi là “Hoàng đế” này mới là đại biểu cho trường phái “máu lạnh”.

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua đôi mắt đầy đắc ý của Yên quý tần, Trang Lạc Yên lại cụp mắt, tiếp tục cúi đầu, chăm chú dõi mắt vào bàn tay mạnh mẽ đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của mình.

Phong Cẩn thấy Chiêu tần cúi đầu, chỉ nghĩ nàng ấy hơi ngượng ngùng, bèn buông tay ra: “Ái phi hôm nay nghỉ sớm đi.”

“Vâng, thưa Hoàng thượng.” Trang Lạc Yên nhún mình, “Thiếp xin cáo lui.”

“Thiếp xin cáo lui.” Yên quý tần cũng cúi người chào Hoàng đế.

Phong Cẩn gật đầu, đợi ba người đi xa, nụ cười trên mặt hắn đã không thấy tăm hơi.

“Hai năm tới không cần thăng phân vị cho Yên quý tần,” Phong Cẩn chắp tay sau lưng, quay người đi về hướng ngược lại, “Đưa một bồn hoa súng ở chỗ trẫm tới cho Chiêu tần.”

“Vâng, thưa Hoàng thượng.” Cao Đức Trung phát hiện Hoàng thượng không hề đề cập đến Mã tiệp dư, âm thầm hiểu ra, vị Mã tiệp dư này không có tương lai gì rồi.

Trang Lạc Yên mới về tới Đào Ngọc các được một lát, chợt nghe tổng quản cung Kiền Chính tới, bèn đứng dậy ra ngoài đón.

“Bái kiến Chiêu tần chủ tử,” Cao Đức Trung thấy Chiêu tần đi ra bèn đứng dậy hành lễ, “Hoàng thượng lệnh nô tài đưa chậu hoa súng này tới cho ngài thưởng thức, chủ tử xem nên để ở đâu thì thích hợp?”

Trang Lạc Yên tạ ơn xong, sai người bưng chậu hoa súng vào phòng mình, rót trà cho Cao Đức Trung, nói: “Làm phiền Cao công công vất vả đi một chuyến vào lúc trời nóng bức thế này.” Nói đoạn quay sang bảo Vân Tịch đưa tới một túi tiền.

Cao Đức Trung từ chối mấy câu mới dám nhận, uống một ngụm trà, cười nói: “Chiêu chủ tử quá lời, nô tài làm việc cho Hoàng thượng vốn là chuyện đương nhiên, ngài nói như vậy khiến nô tài sợ hãi.”

“Công công trung thành với Hoàng thượng, khó trách Hoàng thượng coi trọng hơn người khác,” Trang Lạc Yên cũng không tiếp tục khách sáo, cười cười, “Hoàng thượng có lòng nhớ thương, đây là may mắn của thiếp.”

Cao Đức Trung đối xử rất khách khí với Trang Lạc Yên, nói chuyện vài câu mới đứng dậy xin lui, Trang Lạc Yên không giữ, tự mình tiễn vài bước rồi quay về phòng trong.

Hoa súng trồng trong bồn sứ Thanh Hoa, nụ hoa mới hé mở trên lá xanh mướt khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy khoan khoái nhẹ nhàng. Trang Lạc Yên vuốt nhẹ lên cánh hoa, nhận cốc nước trên tay Thính Trúc, nhỏ vài giọt vào đó: “Bông hoa súng này đẹp thật.”

Vân Tịch liếc nhìn nhành hoa súng rồi lại vội vã cúi đầu.

***

“Chiêu tần có thích bồn hoa ấy không?” Hoàng đế thấy Cao Đức Trung về liền hỏi.

“Bẩm Hoàng thượng, Chiêu tần vừa thấy liền rất thích bồn hoa ấy, lập tức sai người đưa bồn hoa vào phòng mình.” Cao Đức Trung thành thật trả lời.

“Ừ” Phong Cẩn nghe vậy bèn gật đầu, vẫy tay cho ông lui ra.

Sinh nhật Thục quý phi, Hoàng hậu mở tiệc ở cung Cảnh Ương, Trang Lạc Yên đến không sớm không muộn, ngồi xuống cùng mấy vị phi tần cùng phân vị, mấy người liền bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau.

“Sắc mặt Chiêu tần muội muội hôm nay nhìn tốt lắm.” Tương hiền tần ở bàn bên nói.

“Tỉ tỉ cũng vậy.” Trang Lạc Yên cười đáp, tuy không biết vị Tương hiền tần này chỉ khách sáo cho có chuyện hay còn có ý khác nhưng nàng cũng không muốn tìm hiểu làm gì.

Yên quý tần ngồi phía tay trái Trang Lạc Yên, nghe hai người nói chuyện bèn quay đầu nhìn nàng, cười nói: “Sắc mặt Chiêu tần muội muội đúng là rất tốt, chắc hẳn vì sắp tới sinh nhật mình nên vui vẻ hơn chăng?”

Quả nhiên, lại nữa rồi, mấy nụ cười giấu dao này thật sự khiến Trang Lạc Yên khó chống đỡ, nàng cười nhìn Yên quý tần: “Hôm nay là sinh nhật Thục quý phi nương nương, náo nhiệt vui vẻ thế này khiến một người nông cạn như muội muội vừa thấy đã vui vẻ thêm đôi chút, làm cho tỉ tỉ chê cười rồi.”

Yên quý tần cũng cười nhưng ý cười không lan được đến mắt: “Sinh nhật Thục quý phi nương nương, mọi ngưòi đương nhiên nên vui vẻ.” Nói xong, nàng ta nhìn đi chỗ khác, như thể không còn hứng thú trò chuyện cùng Trang Lạc Yên nữa. Bên kia, Tương hiền tần và Uông tần liếc nhìn nhau, vờ như không thấy cuộc chiến ngắn ngủi của hai người.

“Hoàng hậu nương nương tới. “

Trang Lạc Yên đứng dậy, thấy Hoàng hậu xuất hiện trong bộ váy thêu phượng, góc váy lóng lánh kiêu sa loáng lên rạng rỡ dưới ánh nến, cùng các phi tần khác thỉnh an Hoàng hậu xong, nhìn Hoàng hậu kéo Thục quý phi ngồi bên dưới mình, nàng rũ mắt, nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân.

“Hôm nay là sinh nhật Thục quý phi, chúng ta đều là tỉ muội với nhau, không cần câu nệ quy củ nữa, cùng vui vẻ với nhau đi.” Hoàng hậu vịn tay Thục quý phi ngồi xuống, cho các phi tần ngồi về vị trí, đưa mắt ra hiệu cho Hòa Ngọc. Hòa Ngọc hiểu ý, vẫy tay để các nhạc công tiến vào chơi nhạc hát mừng.

Màn vũ đạo thứ nhất là “Ma Cô chúc thọ”(*), vũ cơ là một nữ tử có thân thể mềm dẻo, kỹ thuật rất đẹp mắt, khiến cho loại người không có một gram tế bào thưởng thức nghệ thuật như Trang Lạc Yên cũng thán phục.

(*) Ma Cô chúc thọ hay Ma Cô hiến thọ. Tương truyền Ma Cô là một thiếu nữ dân tộc thiểu số phương bắc. Nàng là người thiện lương, ngày đó do làm tốt nàng được thưởng một quả đào, nghĩ muốn mang về cho cha ăn nhưng trên đường về nàng gặp một bà lão đang hấp hối. Có người nói bà cụ đói quá ngất đi, nếu ăn chút gì sẽ tốt hơn. Trong tay Ma Cô chẳng có gì ngoài quả đào. Thời đó đào là vật quý nhưng nàng lại không ngần ngại đưa cho bà cụ ăn. Vì chuyện này mà Ma Cô bị cha mắng. Hôm sau bà lão gặp nàng nói rằng: “Con là đứa trẻ ngoan, quả đào kia ta ăn rồi mệnh cũng dài hơn.” Còn hạt đào kia Ma Cô đem trồng. Cây đào mọc lên tươi tốt, tháng Giêng nở hoa, tháng ba kết trái. Thời kỳ giáp hạt, nàng thường đem đào tặng người nghèo khó. Kỳ lạ thay ai ăn cũng khỏe mạnh, người có bệnh khỏi bệnh, bởi vậy mọi người đều gọi nàng là “Ma Cô hiến thọ”.

“Bổn cung thấy màn vũ đạo này cũng khá, vừa mang ý may mắn vừa rất uyển chuyển,” Tiết mục kết thúc, Hoàng hậu lên tiếng, “Hòa Ngọc, thưởng.”

“Nô tì tạ ơn Hoàng hậu nương nương ” Vũ cơ sắm vai Ma Cô quỳ xuống cảm tạ.

Thấy Hoàng hậu ban thưởng, các phi tần khác lục tục thưởng theo, Trang Lạc Yên xem vui vẻ nên cũng thường vài thứ, nhìn nàng vũ cơ này chỉ chừng mười lăm mười sáu, nhưng không hiểu vì sao, nàng luôn cảm thấy nụ cười trên mặt Thục quý phi có hơi cứng nhắc.

Bóc một quả nhãn bỏ vào miệng, vị ngọt mát khiến tâm trạng Trang Lạc Yên rất tốt. Sau màn “Ma Cô chúc thọ”, lại có mấy vũ cơ cầm tỳ bà đi lên.

“Năm ấy Thục quý phi muội muội chỉ bằng một điệu vũ tỳ bà mà khiến khắp hậu cung thán phục, những vũ cơ này tuy không bằng nàng nhưng có lẽ không đến mức quá khó coi.” Hoàng hậu nói xong liền vỗ tay cho các vũ cơ bắt đầu múa.

Không hổ là vũ cơ chuyên dụng của cung đình, vũ đạo của mấy nữ tử này rất lộng lẫy, mỹ miều, khiến người xem có cảm giác sắp bay lên. Trang Lạc Yên liếc nhìn Thục quý phi ăn mặc sang trọng ngồi kia, thầm nghĩ, không biết năm ấy vũ đạo của Thục quý phi đẹp đến mức nào?

Tiếng tỳ bà thánh thót như châu rơi trên mâm ngọc, Trang Lạc Yên đang thích thú thưởng thức, bỗng nghe bên ngoài truyền vào giọng sắc nhọn của thái giám.

“Hoàng thượng giá lâm!”

Tiếng đàn ngừng bặt, vũ cơ cũng không nhảy nữa, các phi tần dừng tán tụng nhau, Hoàng hậu cũng đứng dậy bước ra đón tiếp.

Phong Cẩn bước vào, nhìn một lượt các mỹ nhân rực rỡ muôn màu trong phòng, mỉm cười nói: “Các vị ái phi không cần đa lễ.” Nói xong liền đỡ tay Hoàng hậu cùng bước về vị trí cao nhất.

“Tạ ơn Hoàng thượng.” Các phi tần cùng đứng dậy lùi qua một bên, đợi khi Đế Hậu ngồi xuống mới về chỗ mình, thái độ cũng câu nệ hơn trước.

Trang Lạc Yên lấy khăn che miệng, nhổ hạt nhãn ra, sau đó ngồi thẳng lưng, nàng không muốn ai chú ý đến mình lúc này.

“Hôm nay sinh nhật Thục quý phi, trẫm cũng muốn tới dự một lát.” Phong Cẩn cười cười với Thục quý phi, sau đó ban thưởng cho nàng ta rất nhiều thứ.

Các phi tần khác vừa đố kị vừa ao ước, nhưng thấy ngay cả Hoàng hậu cũng không có ý bất mãn nên đều nói cười vui vẻ chúc mừng, có điều trong lòng nghĩ gì thì chỉ họ mới biết.

Hoàng hậu bưng chén rượu tới trước mặt Phong Cẩn, Phong Cẩn nhận lấy, uống một ngụm, nhìn mấy vũ cơ đang đứng im lặng một bên: “Vừa rồi đang múa đến đâu thì tiếp tục múa đi.”

“Bẩm vâng.” Đám vũ cơ nhún mình thi lễ, lần thứ hai vung tay lên múa, Phong Cẩn xem một lát, đặt chén rượu xuống, nói: “Điệu múa này còn kém xa điệu múa của Thục quý phi.”

Hoàng hậu nghe vậy, cười nói: “Vũ đạo của Thục quý phi thực sự hiếm có, những nữ tử này có thể được vài phần như Thục quý phi đã phải rất vất vả luyện tập rồi.”

“Cũng phải,” Phong Cẩn gật đầu, “Nếu nói về vũ đạo, Thục quý phi đứng đầu thì Yên quý tần thứ hai.” Nói xong lại thưởng Thục quý phi một chén rượu, không hề nhắc đến Yên quý tần.

Trang Lạc Yên nhìn Thục quý phi e lệ thẹn thùng nâng chén rượu uống cạn, không khỏi cảm khái, rượu của Hoàng đế ban cho, dù là người không biết uống cũng phải uống bằng hết.

Nghe ca múa thêm một lát, Phong Cẩn lại đảo mắt qua các phi tần đang ngồi dưới, lập tức chú ý tới Chiêu tần đang chăm chú bóc nhãn. Thấy bộ dáng nàng vừa ăn nhãn vừa vui vẻ nghe khúc, thật sự khiến người ta có cảm giác nhàn nhã thong dong, không hề biết đến lo lắng là gì, hắn nhịn không được bèn nhìn thêm vài lượt.

Đĩa nhãn trước mặt đã ăn hết, Trang Lạc Yên tiếc nuối lau tay, bắt đầu nghiêm túc nghe khúc, tuy nàng không hiểu hàm ý trong ca từ của những cổ khúc này lắm nhưng ngắm người đẹp và nghe giọng hát trong vắt của họ cũng có điểm thú vị.

“Nhãn này không tệ.” Phong Cẩn bóc một quả bỏ vào miệng, ăn xong, quay sang nói với Hoàng hậu: “Đem lên cho mỗi người một đĩa nữa đi.”

Hoàng hậu thưa vâng, mỗi người đang ngồi ở đó lại được thêm một đĩa nhãn.

Thấy phần nhãn mới, Trang Lạc Yên mỉm cưòi, tiếp tục vừa bóc nhãn vừa nghe khúc, thuận tiện liếc nhìn về phía Hoàng đế một cái, thấy bề trên không có ai chú ý đến mình bèn giở thủ đoạn kiếm cơm ra, nhìn qua thì như ăn nhẩn nha nhưng khi cần mau thì tuyệt đối không chậm.

Bởi uống thêm mấy chén rượu, Thục quý phi đã ngà ngà say, hai gò má ửng hồng, ánh mắt mơ màng nhìn nhạc công ca nữ đang đàn hát trước sân, nhớ đến năm xưa mình dùng một điệu vũ tỳ bà khiến Hoàng thượng ấn tượng khắc sâu, hôm nay từng lớp người mới xuất hiện trước mặt, liệu có một ngày Hoàng thượng quên nàng?

Yến tiệc kết thúc, Phong Cẩn mang theo Thục quý phi đã chuếnh choáng hơi men rời đi, những phi tần còn lại cũng ngoan ngoãn hành lễ ra về.

Hoàng hậu ngồi trên ghế phượng, nhìn cả điện vắng vẻ, ánh mắt đảo qua khay đựng hoa quả trước mặt Hoàng đế, thấy đĩa nhãn mà Hoàng đế khen ngon vẫn chưa suy chuyển bao nhiêu.

“Bổn cung mệt rồi, thu dọn đi.” Sắc mặt Hoàng hậu bình tĩnh như nước, vịn tay Hòa Ngọc đứng lên, lần thứ hai liếc nhìn đĩa nhãn, quay người bước đi.

“Bẩm chủ tử, Hoàng thượng thưởng người đĩa lê thơm, nói là giải nhiệt trừ hỏa.” Thính Trúc bưng một hộp hoa quả bước vào, bên trong hộp là bốn quả lê thơm bày ngay ngắn.

Trang Lạc Yên sửng sốt, ngay sau đó lại vui vẻ, thời tiết nóng bức thế này, ăn mấy quả lê giải nhiệt cũng hay.

Thấy chủ tử thích, Vân Tịch liền chọn một quả lê, gọt vỏ, vừa gọt vừa nghĩ, tối nay chủ tử ăn nhiều long nhãn như vậy, dễ bị nóng trong, ăn thêm ít lê rất tốt cho thân thể.

***

Sinh nhật Thục quý phi được làm thật long trọng ở cung Cảnh Ương, lại được Hoàng đế ban thưởng không ít, ngay cả vị Thái hậu đang lễ Phật cũng ban thưởng vài thứ, vì vậy Thục quý phi vốn đã rất được chú ý trong hậu cung nay càng nổi bật hơn.

So với sự chú ý mà Thục quý phi nhận được, sinh nhật sắp tới của Trang Lạc Yên lại bị dự đoán thành trò cươi.

Mặc váy áo, xỏ giày thêu, ngồi trước gương tô son thoa phấn trang điểm, Trang Lạc Yên cầm bút tô lại nét lông mày, sửa sang trâm ngọc trên đầu: “Đi thôi, đến giờ thỉnh an Hoàng hậu nương nương rồi.”

Vân Tịch cùng Thính Trúc liếc nhìn nhau, Thính Trúc bất an hỏi: “Chủ tử, hôm nay là sinh nhật người, nếu như…” Các nàng đều biết mọi người trong cung đang chờ xem chủ tử thành trò cười, giờ đến cung Cảnh Ương, không biết chủ tử các cung khác sẽ nói gì đây?

“Làm phi tần, chẳng phải nên đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương sao?” Trang Lạc Yên đứng lên, “Đi thôi.”

“Vâng.” Vân Tịch và Thính Trúc thưa, đỡ tay Trang Lạc Yên ra khỏi phòng ngủ, đi tới gian ngoài, Trang Lạc Yên liếc nhìn bồn hoa súng, khi ban xuống đây mới hé nụ, vì ngày ngày được phơi nắng nên đã chậm rãi nở hoa, chỉ sót lại vài búp còn e ấp, khiến người nhìn cảm thấy vui mắt đẹp lòng, “Chăm sóc cẩn thận nhé.”

“Thưa vâng.” Mấy cung nữ thái giám trong phòng bèn vâng dạ, Trang Lạc Yên không cố nhấn mạnh thêm, bước ra Đào Ngọc các.

Sáng sớm, mặt trời vừa mọc lên, rải xuống những tia nắng đỏ cam, vốn sẽ làm người ta cảm thấy ấm áp nhưng vào mùa hạ lại chỉ gây ra cảm giác khô nóng khó chịu. Trang Lạc Yên phe phẩy cây quạt trong tay, ngẩng đầu nhìn mặt trời phía đông trông hệt một quả trứng ốp, đưa quạt cho Thính Trúc, bước qua cửa chính cung Cảnh Ương.

“Chiêu tần tới.” Khi Trang Lạc Yên vào sảnh chính thỉnh an Hoàng hậu, thái giám canh cửa cao giọng truyền báo, nàng ngẩng đầu nhìn mấy phi tần vừa nói chuyện phiếm với nhau vừa vờ như vô tình lướt mắt qua mình.

“Tần thiếp bái kiến Hoàng hậu nương nương.” Trang Lạc Yên không chú ý tới ánh mắt của những người này, lễ phép tiến vào thỉnh an Hoàng hậu.

“Chiêu tần không cần đa lễ, Hòa Ngọc, đỡ Chiêu tần ngồi, dâng trà.” Hoàng hậu gật đầu cười, dịu dàng cười nói với Trang Lạc Yên, “Hôm nay là sinh nhật muội, vốn đã định miễn thỉnh an sớm nay nhưng bổn cung cũng có đôi chuyện muốn báo nên để muội lại đây một chuyến.”

“Đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương là bổn phận của tần thiếp, nào dám vì sinh nhật mà sao nhãng?” Trang Lạc Yên cười nói, “Hoàng hậu nương nương còn nhớ sinh nhật tần thiếp đã là vinh hạnh cho thiếp rồi.”

“Đều là tỉ muội vói nhau, đâu cần nghiêm khắc như vậy.” Hoàng hậu vẫn cười ôn hòa như cũ, “Sinh nhật muội cũng cần tổ chức chúc mừng một chút, bổn cung đã sai Thượng Thiện giám chuẩn bị rượu và đồ ăn tối nay, các vị đang ngồi ở đây hãy đến chỗ bổn cung tụ hội chốc lát, để cùng mừng sinh nhật Chiêu tần.”

Hoàng hậu đã tỏ thái độ như vậy, những người đang ngồi ở đây đương nhiên sẽ không thờ ơ, ai nấy đều tỏ ra vui vẻ nói vài câu chúc mừng. Xem ý tứ của Hoàng hậu, dường như không định để Chiêu tần mất mặt, vậy là dự định nhìn Chiêu tần xấu hổ đã tan thành bọt biển.

“Ta nhớ sinh nhật của nàng là tháng Ba thì phải?” Mã tiệp dư ngồi bên cạnh Trang Uyển Thanh, nhìn Chiêu tần bị các phi tần vây xung quanh chúc mừng, nở nụ cười nhạt nhìn nàng ta, Hoàng hậu cũng đâu có nhớ làm một bàn tiệc mừng sinh nhật Trang tiệp dư này đâu.

Trang Uyển Thanh lạnh nhạt liếc nhìn Mã tiệp dư: “Vết sưng trên mặt tỉ tỉ hình như còn chưa tiêu nhỉ, chỗ muội có một ít thuốc mỡ giảm sưng, hay là tỉ tỉ lấy thử dùng xem sao?”

Mã tiệp dư lập tức sa sầm mặt, Trang Uyển Thanh thấy nàng ta như vậy, cười nhạt một tiếng, ánh mắt lại chuyển sang Trang Lạc Yên, sau đó bình thản rũ mắt nâng tách trà, nhẹ nhàng thổi lá trà trên mặt nước, có điều bàn tay cầm tách dường như chặt hơn một chút.

Hoàng hậu nhìn các phi tần ríu rít, thầm cười lạnh trong lòng, tối nay hẳn sẽ náo nhiệt lắm đây.

Sau khi ra khỏi cung Cảnh Ương, Trang Lạc Yên lại phải tiếp lời mấy phi tần tiến tới bắt chuyện một lát mới oát thân được, hôm qua đâu thấy nhiều người tới chúc mừng sinh nhật nàng như vậy.

“Lễ vật của Thục quý phi nương nương cung An Thanh đưa tới.”

“Lễ vật của Nhu phi nương nương cung Hòa Nhạc đưa tới.”

“Lễ vật của Hiền phi nương nương cung Nguyễn Minh đưa tới.”

Mỗi một giấy mừng lại một đống lễ vật chảy vào Đào Ngọc các như nước, Trang Lạc Yên nhìn những danh mục quà tặng này thì biết, dù không phải là thứ quý nhất nhưng giá trị tuyệt đối không nhẹ, nàng cười cười đặt tờ danh mục quà lên bàn: “Thu cả đi, cẩn thận chút”.

“Nương nương, Chiêu tần chỉ là một tần thôi, chúng ta cần gì…” Trong cung Nguyễn Minh, Thanh Lộ đang bóp vai cho Hiền phi, thắc mắc.

“Bây giờ nàng ta là một tần, sau đêm nay ai biết được sẽ thế nào. Tiểu Ngụy Tử vừa đi tặng quà đã nói rồi đấy, ngay cả cung Cảnh Ương cũng tặng quà tới đó,” Hiền phi khép kinh Phật trong tay lại, “Không tin ngươi nhìn mà xem, Chiêu tần này là một nhân vật không thể coi thường đâu.”

Thanh Lộ gật đầu, nói theo: “Vậy chẳng phải nàng ta còn thăng nhanh hơn cả Yên quý tần?”

phan_1
phan_2
phan_3
phan_4
phan_5
phan_6
phan_7
phan_8
phan_10
phan_11
phan_12
phan_13
phan_14
phan_15
phan_16
phan_17
phan_18
phan_19
phan_20
phan_21
phan_22
phan_23
phan_24
phan_25
phan_26
phan_27
phan_28
phan_29
phan_30
phan_31
phan_32
phan_33
phan_34
phan_35
phan_36
phan_37
phan_38
phan_39
phan_40
phan_41
phan_42
phan_43
phan_44
phan_45
phan_46
phan_47
phan_48
phan_49
phan_50
phan_51
phan_52
phan_53
phan_54
phan_55 end
phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog